Phát triển Bell_AH-1_Cobra

Bối cảnh

Lý do phát triển AH-1 liên quan tới model tiền nhiệm UH-1 Iroquois từng là biểu tượng chiến đấu trong Chiến tranh Việt Nam và cũng là một trong những loại máy bay trực thăng phục vụ nhiều nhất cho đến nay. Việc hiện diện quân sự lớn của Mỹ ở Việt Nam đã mở ra một kỷ nguyên mới của chiến tranh hiện đại. Trong các chiến dịch, quân đội Mỹ sử dụng một lượng lớn các máy bay trực thăng, và sự bảo vệ của các máy bay trực thăng đã trở thành một vai trò quan trọng trong các chiến dịch. Năm 1962, một số lượng nhỏ trực thăng UH-1A được trang bị súng máy và tên lửa được sử dụng trong việc áp tải và đổ bộ.

Không giống như trước kia, quân đội Mỹ không thể đánh nhau với đối thủ của họ trong một trận chiến dài, bởi vì họ không thể vừa đánh vừa giữ. Họ cần loại máy bay có thể hỗ trợ ở tầm thấp, và nhiều máy bay đã được sử dụng trong việc này. Nhưng các máy bay trực thăng UH-1 của Mỹ dễ bị tổn thương hoặc bị bắn rơi do hỏa lực phòng không của lực lượng Quân giải phóng miền Nam. Cách duy nhất để đảm bảo an toàn từ trên không cho khu vực đổ bộ là phải có một loại trực thăng với hỏa lực mạnh và giáp dày mới có thể đảm nhiệm nổi việc này.

Iroquois Warrior và máy bay trinh sát Sioux

Bell bắt đầu phát triển trực thăng vũ trang kể từ cuối những năm 1950, đã tạo ra máy bay trực thăng chiến đấu bay với tên gọi là "Iroquois Warrior". 6/1962 nó biểu diễn cho các quan chức quân đội với ý định kêu gọi tài trợ để phát triển. D-255 Iroquois Warrior được dự kiến sẽ được sử dụng như là một máy bay tấn công dựa trên khung máy bay mảnh mai UH-1B với hai chỗ ngồi trong một buồng lái. Nó có súng phóng lựu trong gắn vào mũi và một súng 20 mm gắn sát dưới cằm. Hai cánh hai bên để gắn tên lửa. Nó sử dụng giáp chống tên lửa.7/1963, Bell nhận được một hợp đồng phát triển Scout Sioux (trực thăng trinh sát Sioux) dựa trên Model 47. Sioux bay lần đầu tiên vào tháng 7 năm 1963. Sioux có tất cả các tính năng của một máy bay chiến đấu bay trực thăng hiện đại. Một buồng lái hai chỗ ngồi với một súng gắn trên cằm. Các quan chức Mỹ rất ấn tượng trước tính năng của nó, nhưng Sioux được cho là quá nhỏ không thích hợp cho việc chiến đấu.

Kiểu 209

Tháng 1 năm 1965 Bell đầu tư 1 triệu USD để tiến hành một thiết kế mới và đã cho ra đời kiểu 209 với hệ thống cánh quạt của UH-1C tăng cường bởi một hệ thốngđiều khiển ổn định Augmentation (SCAS), và turboshaft động cơ T53 của UH-1 của Sioux, kiểu 209 phần lớn là giống như "Iroquois Warrior".

Việt Nam, các cuộc tấn công vào các lực lượng quân đội Mỹ đã gia tăng trong khi có 50.000 binh sĩ Mỹ vào cuối 6/1965. Quân đội Hoa Kỳ cần có một máy bay chiến đấu tạm thời tại Việt Nam và chính phủ Mỹ yêu cầu năm công ty để cung cấp một giải pháp nhanh chóng. Nội dung gửi đến vào cho các công ty vũ trang của ACH Boeing-Vertol-47A, Kaman HH-2C Tomahawk, Piasecki 16H Pathfinder, Sikorsky S-61, và Bell 209.

Ngày 3 tháng 9 năm 1965 Bell tung ra các mẫu thử nghiệm, và bốn ngày sau đó nó thực hiện chuyến bay đầu tiên, chỉ có tám tháng sau khi nghiên cứu. 4/1966, Model 209 được đánh giá là vược trội đối với các máy bay trực thăng của công ty khác. Sau đó, quân đội đã ký hợp đồng sản xuất đầu tiên với 110 chiếc. Bell thêm Cobra vào biệt danh Huey UH-1 của mình để sản xuất HueyCobra tên cho 209. Quân đội áp dụng tên Cobra cho trực thăng chỉ định AH-1G.

Các mẫu thí nghiệm của Model 209 đã được sử dụng trong sáu năm tiếp theo để thử nghiệm vũ khí và trang thiết bị phù hợp. Nó đã được sửa đổi để phù hợp với tiêu chuẩn sản xuất AH-1 của năm 1970. Sau đó đã được cho nghỉ hưu tại Bảo tàng Patton ở Fort Knox, Kentucky.